Cơn sốt mùa xuân

Thế là mùa xuân đã đến. Chủ nhật sắp tới là ngày cuối cùng của mùa trượt tuyết. Cố gắng đến dự buổi tiệc cuối cùng đồng nghiệp hẹn gặp lại cuối năm.

Việt làm chính cũng trong giai đoạn căng thẳng. Không biết tương lai sẽ ra sao nhưng tôi cũng không lo ngại gì. Thiếu gì người bị mất việc không chỉ riêng mình. Đến đâu hay đến đó.

Việc nhà thì vô phương. Không biết phải bắt đầu từ đâu. Chăm sóc và dọn dẹp nhà cửa là những điều khiến tôi phiền muộn nhất. Nhìn xung quanh chỗ nào cũng đồ với đạc. Có những thứ nên sửa sang. Tôi không làm được nhưng cũng không dám bỏ tiền ra làm nhất là vào thời điểm này không biết công ăn việc làm ra sao.

Thời tiết càng đẹp, đầu óc càng không yên. Mệt mỏi và chán nản trước những áp lực trong cuộc sống. Buồn man mát, buồn rười rượi buồn ngủ, buồn phiền. Những cảm giác của cơn sốt mùa Xuân. Sau cơn sốt sẽ trở lại bình thường. Tôi sẽ không sao cả. Tôi sẽ vượt qua.

Nợ mẹ

Hôm nay lật lại quyển sổ tay nhìn thấy những chữ chính tay tôi đã viết: “Thiếu má $28,925”. Đó là tổng số tiền phí đại học tôi đã mượn mẹ. Năm 1997, tôi học ở La Salle University với học phí khoảng $25,000 một năm. Sau tiền học bổng, mỗi năm tôi phải đóng khoảng $7,000. Hai năm đầu, tôi vay nhà nước và ngân hàng. Hai năm sau, tôi vay mẹ. Sau bốn năm, tôi mượn thêm mẹ để trả hết nợ cho nhà nước và ngân hàng. Tôi hứa sẽ trả góp cho mẹ.

Tôi ra trường năm 2001 không tìm được việc. Đến một năm sau tôi mới bắt đầu có công việc chính thức. Việc đầu tiên tôi làm là mở một tài khoản riêng của mẹ và mỗi tháng tiền lương của tôi đưa thẳng vào tài khoản $500. Tôi nói với mẹ, “Má cần tiền thì cứ nói với con nhé”. Mẹ “ừ” nhưng chẳng bao giờ bảo tôi rút tiền. Sau 5 năm tôi trả hết số nợ.

Một trong những ảnh hưởng lớn nhất của mẹ với tôi là cách xử lý tiền bạc. Mẹ dạy tôi rằng, “Có vay có trả.” Mẹ xài tiền của mình kiếm được bằng mồ hôi nước mắt và không bao giờ dùng tiền người khác. Mẹ đã sống rất đúng với câu: “Nghèo cho sạch, rách cho thơm”.

Bập bềnh

Trong những tháng ngày sắp tới không biết công ăn việc làm sẽ ra sao. Vợ làm chính phủ đang bàng hoàng. Tôi làm trường Đại học của tiểu bang rồi cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tôi bàn với vợ từ đây đến 2028, chúng ta nên hạn chế mọi chi phí có thể hạn chế. Chẳng hạn như không đi nhà hàng nữa. Không sắm đồ đạc nữa. Mấy tháng nay đang có ý định mua xe mới vì chiếc xe cũ đã chạy hơn 200,000 dặm nhưng thôi. Chạy xe củ tiếp cho đến khi nào không còn chạy được nữa.

Nghỉ mát hay nghỉ hè gì cũng cắt đi bớt. Cũng may là mùa đông đi trượt tuyết không tốn kém như xưa nữa nên vẫn có thể giữ lại được. Chỉ phải bỏ ra hai ngày cuối tuần đi dạy thôi. Đi trượt tuyết có lợi không chỉ cho cơ thể mà luôn cả đầu óc. Từ lúc đi trượt tuyết tôi không còn bị căng thẳng nữa nên khỏi phải đi trị liệu tâm lý đỡ tốn tiền therapy.

Bàn thì mình tôi bàn thôi. Vợ không lên tiếng gì cả mà chỉ phán một câu, “Dĩ nhiên anh đâu muốn đi đâu ngoài đi trượt tuyết”.

Sau ngày Tình yêu

Vợ yêu,

Ngày tình yêu đã qua. Anh không tặng em hoa cũng chẳng tặng em quà. Những món hàng đó không tượng trưng được tình cảm anh dành cho em. Mỗi người có cách bày tỏ riêng.

Cảm ơn em đã nấu món đuôi tôm hùm cho cả nhà có một buổi ăn tối ngon miệng và tràn đầy tình cảm em dành cho gia đình trong ngày tình yêu. Còn anh thì không có gì tặng em ngoài những dòng chữ từ đáy lòng.

Anh thật sự may mắn và hạnh phúc vì giữa hai chúng ta có chữ tình mà không cần chữ tiền. Xung quanh anh đã chứng kiến quá nhiều mối quan hệ bị chữ tiền phá vỡ, từ mẹ con đến anh chị em đến họ hàng.

Em hiểu rõ anh hơn ai hết. Mình làm bao nhiêu, sống bấy nhiêu. Bề ngoài nhìn vô thấy anh rất thành công. Nào là giám đốc trường luật. Nào là thầy dạy trượt tuyết. Nào là nhà cố vấn chữ Việt. Nào là người làm việc tự do. Còn bề trong thì như em nói, “Anh chỉ có tiếng mà không có miếng”.

Sự thật phũ phàng nhưng anh chấp nhận. Giữa đam mê và mê tiền, anh chọn đam mê. Giữa sự nghiệp và gia đình, anh chọn gia đình. Khi anh thương yêu gia đình, vy họng gia đình thương lại anh. Khi anh thương yêu công việc, anh biết chắc chắn chẳng bao giờ công việc thương yêu lại anh. Nhất là tình trạng ở Mỹ hiện nay, không biết ngày nào sẽ mất việc.

Anh biết em đang lo ngại, “Nếu có Elon gõ cửa đến thăm”. Dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ lo nổi cuộc sống gia đình.

Em đừng lo nhé!

Yêu,
Chồng

Ơn em

Đêm qua đi làm và chơi về muộn nhưng sáng vẫn phải thức sớm đi cày tiếp. Lái xe đi làm, uống bao nhiêu cà phê cũng không tỉnh. Tuy đi xa tốn thời gian nhưng cũng vui. Nghĩ lại cảm thấy cám ơn vợ vô cùng.

Ngày xưa lần đầu vợ hỏi đi học ski với mấy thằng con không. Tôi từ chối vì ngán tuyết. Vợ biết tôi không ngán tuyết mà ngán tiền. Ski không phải là môn thể thao rẻ, nhất là với người mới thử. Lần sau vợ không thèm hỏi nữa, mà đăng kí lớp luôn. Đã trả tiền rồi không học thì mất tiền. Lại tiếc tiền nên tôi đành phải học.

Lần đầu tiên đặt chân lên chiếc thảm thần thoại và trượt trên tuyết, tôi như lạc vào một thế giới mới tôi chưa từng đến. Tưởng nhưng vợ đẩy mình vào địa ngục nhưng lại được lên thiên đàng. Từ lúc đó tốn tiền dài dài cho đến nay.

Cái gì cũng có cái duyên. Nếu không gặp nàng. Không cưới được nàng, mỗi mùa đông về tôi cuộn mình trong chăn như con sâu làm tổ, trong trái vải cô đơn. Giờ đây trời không tuyết tôi cũng lạy trời tuyết phủ kín đường về.

Vài tuần trước tôi tình cờ đi cùng chiếc ghế lift với một ông người Á Châu. Hai chúng tôi cũng chỉ nói vài câu xã giao. Khi xuống lift, chúng tôi cùng chọn đường hai hột xoàn đen (double-black diamond). Ông ski xuống rất điêu luyện. Tôi cũng snowboard theo sau ông. Ông bảo, “Chú snowboard hay lắm”. Tôi trả lời, “Ông cũng ski rất giỏi”.

Hay người lại đi cùng một chiếc ghế lift. Ông nói với tôi, “Lúc trước tôi cũng tập snowboard nhưng té nhiều quá, tôi đã bỏ. Tôi rất phục cậu”. Tôi cười đáp, “Ông vẫn có thể luyện tập”. Ông trả lời, “Tôi 80 tuổi rồi còn tập gì nữa”. Tôi vừa ngạc nhiên vừa nể, “Nỗ lực nào đã khiến ông giờ đây vẫn ski”? Câu trả lời ngắn gọn của ông, “Why not (Tại sao không)”?

Câu trả lời của ông sẽ là động lực cho tôi tiếp tục mỗi mùa đông về. Hy vọng vợ chồng tôi vẫn sẽ ski hoặc snowboard ở tuổi 80. Rồi đây anh sẽ không đưa em về nhà mà cùng dìu nhau trên những đỉnh núi đầy tuyết trắng mộng mơ.

Bốn năm vắng Mẹ

Thưa Mẹ,

Thế là Mẹ con mình bốn năm xa cách. Thời gian rồi cũng xoa dịu nỗi đau trong con. Con phải chấp nhận đời người có sống và có chết. Rồi một ngày con cũng phải ra đi. Tuy nhiên, một điều không thể nào thay đổi là Mẹ vẫn mãi trong con. Không giây phút nào con không nhớ về Mẹ.

Dù hạnh phúc, dù đau buồn, dù gặp may, dù gặp nạn, con vẫn luôn hướng về Mẹ. Những lần trượt tuyết trên đỉnh núi cao, con dừng chân ngồi một mình giữa bầu trời yên lặng, và cảm nhận được Mẹ đang từ trên thiên đàng nhắc nhở con luôn phải cẩn thận. Con vẫn cười và trả lời, “Dạ con biết rồi.”

Mẹ đừng lo lắng cho con nhé. Con đã trưởng thành và còn có trách nhiệm với đàn con. Con hứa sẽ sống hết mình trên cõi tạm này. Dù thành công hay thất bại, con sẽ không để mình gục ngã. Trong gia đình hay ngoài bạn bè, ai thương mến con thì con cảm ơn. Ai ghét con thì con cũng đành chịu, cho dù là người thân thiết. Con không lo lắng gì cả. Cho dù cả thế giới ghét con, con biết Mẹ vẫn thương yêu con, như lời nhạc sĩ Phú Quang viết:

Mẹ là người đầu tiên
Người đàn bà mãi mãi
Không bao giò phản bội
Ngay cả khi con ngu dại một đời.

Con trai cưng của Mẹ,
Doanh

Thù hận

Sau khi gửi lá thư cuối cùng, tôi nhận được sự hồi âm. Thì ra người chị cả đã thù tôi suốt bốn năm qua. Nguyên nhân thì tôi không biết và giờ đây thì cũng không cần phải biết.

Mất đi một người chị lớn đúng là chuyện đáng buồn nhưng đó không phải là sự chọn lựa của tôi. Tôi đã cố gắng bốn năm rồi. Một con người mà ngay cả mẹ ruột khuất bóng mà vẫn căm thù, thì tôi cũng không cần gì phải buồn bã. Loài thú còn biết công ơn cha mẹ huống chi loài người nên tôi không bận tâm những người không bằng loài thú.

Kể từ hôm nay, tôi không còn đắn đo suy nghĩ gì nữa. Có những mối quan hệ nên chấm dứt cho dù máu mủ. Tôi sẽ không để những kẻ không đáng quan tâm khiến tôi suy sụp. Thù tôi, tôi khuyến khích thù tiếp. Tôi xin hứa rằng tôi sẽ sống vui vẻ và hạnh phúc trên sự hận thù của chị.

Lá thư cuối cùng

Chị Hương,

Mẹ mình ra đi đã 4 năm rồi. Mỗi năm vào ngày giỗ mẹ đều vắng mặt chị. Giỗ thứ nhất, em gọi điện thoại và nhắn tin chị, chị không trả lời và cũng không đến thắp một nén hương cho mẹ hay viếng thăm mộ mẹ. Em rất buồn. Giỗ thứ nhì, em gọi chị nhưng số đã bị chặn. Em nhắn tin cũng không thấy trả lời. Em thất vọng vì chỉ một ngày để tưởng nhớ mẹ mà chị cũng không tới. Đến giỗ thứ ba thì em không buồn và không thất vọng nữa cho dù em đã nhắn tin và chị không hồi âm.

Đến giỗ thứ tư năm nay, em hoàn toàn không còn hy vọng nhưng vẫn nhắn tin đến chị. Kết quả vẫn thế. Chị vẫn không trả lời và vẫn không đến để tưởng niệm người mẹ đã mang nặng đẻ đau và đã có công nuôi nấng chị em mình nên người. Với người mẹ ruột đã nằm xuống mà chị còn tuyệt tình đến thế, thì đối với thằng em cùng mẹ khác cha này có tình nghĩa gì. Dĩ nhiên là em nhận thức được điều đó, nhưng em vẫn muốn hàn gắn lại tình chị em. Em luôn mang ơn chị đã bảo lãnh em qua mảnh đất tự do và đầy cơ hội này.

Tuy nhiên, em tôn trọng sự quyết định của chị. Chị không nhìn nhận thằng em này thì em đành phải chấp nhận. Đây là lá thư cuối cùng em gửi đến chị. Từ đây về sau, em sẽ không liên lạc hay làm phiền đến chị nữa.

Giỗ thứ tư của Mẹ

Hôm nay giỗ mẹ, gia đình tụi con về Lancaster cúng giỗ, viếng thăm mộ mẹ, và cùng dùng buổi cơm trưa với bà con mình. Gần đây con ít viết về mẹ nhưng lúc nào trong con cũng nhớ đến mẹ.

Thời gian trôi qua đã giúp con xoa dịu nỗi đau đớn về sự ra đi của mẹ. Đời người rồi cũng phải đến lúc ra đi không tránh được. Con cũng phải chấp nhận để sống thoải mái một chút và không lo sợ gì cái chết sẽ đến.

Cám ơn mẹ luôn phù hộ con mỗi khi con cầu cứu đến mẹ. Phép ẩn của mẹ luôn giúp con và gia đình tai qua nạn khỏi. Mẹ an nghỉ nhé.

Vợ tôi bước vào 50

Tuổi 50 em đang chín muồi (chưa rụng rơi). Trong đôi mắt anh, em vẫn như lần đầu mình gặp nhau. Trong đôi tai anh, em chỉ hơi cộc cằn hơn xưa. Hơn 16 năm thành vợ thành chồng, chỉ thay đổi tí xíu là hạnh phúc rồi.

Trong suốt mười mấy năm qua, em đã tập trung cho gia đình, nhất là con cái. Đến lúc em nên dành thời gian cho chính mình. Chuyến đi du lịch Pháp gần đây, em vắng nhà, mấy cha con anh vẫn sống sót. Em đừng lo lắng gì nhiều. Anh mong em có những giây phút riêng tư để thư giãn tâm hồn lẫn tinh thần vì em là nền tảng của gia đình mình và là nơi nương tựa của anh.

Đời anh mà thiếu em như cây thiếu nước, nhà thiếu nóc, hủ tiếu thiếu nước lèo, bánh bèo thiếu nước mắm, thịt bò nhúng giấm thiếu mắm nêm. Đùa tí cho vui thôi chứ bây giờ anh bị gout bỏ mẹ thịt bò rồi.

Chúc em bước sang tuổi 50 nhiều sức khỏe để lo lắng cho mẹ già, chồng trẻ, và đàn con thơ.

Contact